- Truyện
- Nhẫn | Bùi Nhật Lai
Nhẫn | Bùi Nhật Lai
BÙI NHẬT LAI
Nhẫn là con dì có họ xa với mẹ tôi, nó và tôi bằng tuổi nhau, tôi hơn nó 3 tháng. Bố mẹ nó làm nghề buôn bán hoa quả, thường ngày vẫn đèo nhau lên chợ tỉnh lấy hàng về bán lẻ.
Hôm ấy là một ngày giáp Tết trời rét buốt thấu xương, nó đang cùng ở nhà chơi với tôi thì bỗng chuông điện thoại của bố tôi reo vang, lúc đó bố tôi đang vớt bùn dưới ao lên sân để gieo mạ, thấy có điện thoại tôi cầm máy chạy ra đưa cho bố. Bố lau vội tay vào hai ống quần cầm máy nghe. Đứng bên cạnh tôi không biết ai nói gì với bố, chỉ thấy giọng bố lạc đi:
- Vâng đúng ạ! Tôi đến ngay ạ.
Vậy là bố tôi vào nhà mặc vội chiếc quần khác, không kịp cả thay áo. Nhìn bộ điệu hấp tấp, vội vã của bố, tôi liền hỏi:
- Bố đi đâu thế ạ?
- Vợ chồng dì Nhã bị tai nạn, công an vừa gọi, giờ bố phải đến viện xem sao.
Nói vậy rồi bố quay sang dặn hai đứa tôi:
- Hai đứa trông nhà, mẹ về thì bảo mẹ nấu cơm cho cả em Nhẫn ăn luôn nhé!
Khi đó tôi và cái Nhẫn mới 5 tuổi nghe thế tuy có lo lắng chút nhưng cả hai cũng chả nghĩ ngợi gì cả, hai đứa lại tiếp tục chơi như không có việc gì xảy ra.
Hôm sau tin bố mẹ Nhẫn qua đời đã bay ra cả xóm, nhà nó không còn ai là họ hàng thân thiết ngoài bố mẹ tôi, vậy là bố mẹ tôi đã đứng ra lo toàn bộ hậu sự cho bố mẹ nó. Sau đám tang của bố mẹ, nó được bố mẹ tôi đón về ở cùng. Tuy bé nhưng hình như nó cũng đã hiểu phần nào về thân phận của nó lúc ấy. Nó trở nên ít nói và khóc nhiều hơn mỗi khi đêm về, nó nhớ khóc đòi bố mẹ. Thương nó, mẹ tôi hết sức vỗ về để nó nguôi dần… 3 tháng… rồi một năm trôi qua, nó đã quen dần với việc không còn bố mẹ và nó biết thân phận của mình nên không bao giờ đòi hỏi điều gì cả. Bố và mẹ tôi thấy vậy càng thương nó, những lúc không có nó thường bảo với tôi:
- Nga à, giờ Nhẫn cũng là em của con, nó mồ côi bố mẹ, họ hàng không còn ai ngoài nhà mình ra, vậy nên con hãy thương yêu và nhường nhịn em con nhé.
Trước mặt bố mẹ tôi tỏ ra nghe lời nhưng lúc chỉ có hai đứa tôi cũng luôn tỏ rõ uy quyền của mình, tôi bảo nó:
- Đồ chơi, cái gì chị cho em mới được chơi, chứ không được tự tiện lấy đồ chơi của chị nghe chưa? Nói mà không nghe là chị bảo bố mẹ chị đuổi em đi ăn mày đó!
Chiều lặng – tranh lụa – Trương Thanh Khôi (Trích trong Sáng tác mới 2021 của Hội Mỹ thuật TP.HCM).
Nghe nói vậy nó mở mắt thao láo nhìn tôi rồi lắp bắp hỏi lại:
- Đi ăn mày là như thế nào hả chị? Có sợ không?
- Đi ăn mày là tống cổ mày ra ngoài đường kìa, tối không có chỗ ngủ dễ bị bọn Mẹ Mìn bắt bán đi cho ông Ba Bị ăn thịt mày sợ không?
Nghe tôi nói vậy thì mặt nó bỗng tái mét, nước từ khóe mắt bắt đầu ứa ra, miệng nó méo xệch đi, nó khóc, nhưng không dám khóc to. Giọng nghẹn ngào nấc lên dấm dứt từng đợt. Rồi nó quay ra khẽ nắm lấy tay tôi nói:
- Chị Nga ơi! Chị đừng đuổi em đi ăn mày nhé! Em sẽ không đụng đến đồ của chị nếu chị không cho, em sẽ làm lính hầu cho chị được không?
Nó vừa nói, vừa lấy tay lau nước mắt đang ràn rụa chảy dài trên hai gò má của nó. Lúc ấy tôi hả hê lắm vì đã dọa được nó. Nhưng nhìn nó như vậy tôi cũng thương liền bảo nó:
- Được rồi chị sẽ không đuổi em, nếu em hứa với chị không được tự ý làm gì khi chị không cho phép nghe chưa? Mà nhất là em không được tranh ngủ cùng mẹ với chị, chị cho em ngủ với bố thôi, nhớ chưa?
Nó gật đầu lia lịa và cúi xuống lấy vạt váy lau khô nước mắt. Kể từ tối đó nó tự giác sang giường bố ngủ mà không đòi ngủ với mẹ tôi nữa. Đồ chơi cũng vậy, có những lần cô tôi ở tỉnh về đón tôi lên chơi 3 ngày, khi tôi trở về thấy hộp đồ chơi của tôi vẫn ngay ngắn không hề có dấu vết nào động chạm tới. Mọi thứ quà bánh mỗi lần bố mẹ mua về nó đều để tôi chọn lựa trước còn lại phần nó thế nào nó vui vẻ nhận thế mà không hề tranh giành gì với tôi cả… Cứ thế tôi lấy làm hãnh diện lắm. Còn khi chơi đá ngựa với bọn trẻ hàng xóm nó luôn xung phong làm ngựa để cõng tôi xông vào đá lũ bạn tơi bời, nhiều khi hăng chiến chúng tôi xô vào nhau mạnh đến nỗi ngã quăng người, cả lũ đè lên người nó, cùi tay mấy đứa thục vào mặt nó sưng vù, nó cố nén đau không khóc, mãi sau nó mới thút thít bảo tôi:
- Chị đừng mách mẹ là chúng mình chơi bị ngã nhé, mà cứ bảo là em chạy chẳng may vấp ngã đập mặt phải mô đất thôi, không mẹ sẽ phạt và không cho chị em mình chơi với các bạn nữa.
Tôi gật đầu rồi kéo nó vào bếp bắt chước người lớn lấy đũa cả hơ vào lửa chườm cho nó, nhưng nó kêu nóng lại thôi. Tối về bố mẹ phát hiện ra, tôi liền nói như nó đã dặn, nghe vậy mẹ tôi vội lấy cao ra xoa cho nó mà không trách gì…
Thấm thoắt vậy mà hai đứa chúng tôi đã học lớp 12, và bố mẹ tôi cũng kịp sinh thêm một em trai, năm nay nó đã 12 tuổi. Lực học của hai chúng tôi đều ngang ngửa nhau tuy không học cùng một lớp nhưng kết quả học tập của hai đứa luôn đứng đầu khối, mỗi đợt sơ kết hay tổng kết thi đua, tôi và nó là những cái tên được xướng lên đầu tiên để nhận phần thưởng và giấy khen, cả hai đứa đều là học sinh giỏi được tham gia các kỳ thi học sinh giỏi của tỉnh, 3 năm thì có 2 năm tôi và nó đều đạt giải 3 toàn tỉnh nó môn hóa, tôi môn lý.
Nhẫn giờ đã là một thiếu nữ duyên dáng thùy mị, nết na, so về nhan sắc có phần trội hơn cả tôi, nó trầm tính và dịu dàng hơn tôi, nói năng rất chuẩn mực và lễ phép. Các thầy cô và bạn bè rất quý nó vì sự dịu dàng và khiêm tốn ấy! Suốt 3 năm trời nó giành phần đạp xe trên con đường đất đỏ dài hơn 8 km đèo tôi tới trường. Có lẽ chính vì thế mà càng lớn tôi càng quý nó hơn không còn đành hanh bắt nạt nó nữa.
Bố mẹ tôi làm ruộng nên ngoài những buổi lên lớp về nhà hai đứa đều xoay ra phụ giúp bố mẹ mọi việc mà không nề hà gì cả. Nó làm tất cả những gì có thể vì mọi người trong gia đình tôi như để trả cái hàm ơn đã cưu mang nó. Từ gánh phân, nhổ mạ, đi cấy, sao chè tôi và nó cùng làm với nhau và bao giờ nó cũng ưu tiên cho tôi việc nhẹ nhàng hơn chút ít như khi nhổ mạ, nó bảo tôi nhổ chỗ khô, chỗ ướt, mạ bết khó nhổ nó giành lấy, hay khi đi cấy nó bảo tôi cấy đám ruộng cao, nó nhận cấy ruộng thụt… Khi gặt nó tranh vác bao thóc to hơn, nhường tôi bao bé… cứ thế như một thỏa thuận ngầm giữa hai đứa, nhiều lần bố mẹ vẫn bảo tôi nên cùng làm với nó. Trước mặt bố mẹ nó vâng dạ, nhưng khi có hai đứa nó lại giành lấy việc nặng hơn về mình. Bởi thế mà nó được lòng cả nhà, thằng Mạnh em trai tôi bện nó hơn là tôi, hễ có bài vở gì khó nó đều nhờ chị Nhẫn chứ không nhờ tôi. Người ngoài cứ nghĩ 3 đứa là chị em ruột. Còn bố mẹ tôi thấy 3 đứa sống với nhau hòa thuận như vậy thì vui lắm.
Nhà đang yên vui, bỗng mẹ tôi đổ bệnh, mới đầu là những triệu chứng đau nhức các khớp, rồi bệnh ngày một nặng, chân sưng tấy không thể đi lại được, đi viện thì mới biết mẹ bị viêm đa khớp cấp, biến chứng phải điều trị lâu dài. Nhà nông lại nuôi 3 đứa con ăn học, giờ mẹ ốm nằm đấy như một gánh nặng cho gia đình. Lúc này chúng tôi đang ôn thi tốt nghiệp, kỳ thi “3 trong 1”, nên công việc đồng áng đổ hết lên vai bố. Trở về sau mỗi buổi đi làm bố mệt bơ phờ, ngồi nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, ông chỉ biết thở dài não nề. Số tiền viện hơn 2 tháng đã ngốn mất hơn 60 triệu, đó là cả một gia tài mà bao năm bố mẹ chắt chiu. Đêm đêm sau khi học bài xong, Nhẫn ngồi xoa bóp chân tay cho mẹ, nó rất thương mẹ và tỏ ra rất buồn bã. Nhiều bữa nó bỏ ăn, âm thầm tìm ra ngồi bên mộ bố mẹ rất lâu. Chả biết nó nghĩ gì nhưng tôi đoán nó đang nung nấu một ý định gì đó mà không ai biết…
Kỳ thi năm ấy, chị em tôi đạt số điểm khá cao, tôi được 25 điểm, thừa điểm vào trường sư phạm như tôi hằng ước. Còn Nhẫn được 27,5 điểm đủ điểm vào đại học y như nó muốn. Khi nhận được kết quả, tôi thì rất vui nhưng nó lại tỏ ra ưu tư không có gì vui mừng cả. Đến khi các trường có giấy báo trúng tuyển gửi về, riêng Nhẫn không có. Bố tôi chạy hỏi khắp nơi, khi trở về không thấy Nhẫn đâu. Cả nhà đổ đi tìm và sau đó phát hiện nó đang ngồi bên mộ bố mẹ, nước mắt đầm đìa. Tôi kéo nó về nhà và quát lên:
- Em làm sao thế? Hẳn mày không đăng ký nguyện vọng vào đại học phải không? Mày nói đi!
Tới lúc đó nó ôm choàng lấy tôi và bật khóc nức nở, rồi quay sang bố nó nói:
- Con xin lỗi bố, em xin lỗi chị! Bố và chị hiểu cho, không phải là con không muốn học. Nhưng lúc này mẹ đang bệnh nặng, phải chữa chạy lâu dài, tốn kém, nếu phải nuôi cả hai chị em học đại học, mình bố sẽ xoay xở ra sao? Con đã nghĩ rất nhiều và quyết định không học đại học nữa! Để chị Nga học sư phạm vì được miễn học phí. Con sẽ ở nhà đi làm công ty để có tiền phụ giúp bố chăm sóc mẹ. Con được bố mẹ nuôi ăn học như thế này là tốt lắm rồi, phần từ nay về sau xin bố mẹ và chị cho con tự quyết định. Con xin bố và chị tha thứ cho con vì con không thể làm khác được ạ!
Bố tôi nhìn nó mà không thốt nên lời, nước mắt ông cũng tuôn lã chã! Tôi ôm lấy nó òa khóc. Tôi thương em quá!
Nguồn: Tạp Chí Văn Nghệ TP.HCM số 17