TIN TỨC

Người Hậu Giang

Người đăng : phunghieu
Ngày đăng: 2023-12-09 21:23:12
mail facebook google pos stwis
1443 lượt xem

Chiều nay, vợ chồng tôi có việc đi trên con đường quen thuộc này. Con đường có tên gọi là Quốc lộ 61C. Đây là tuyến đường nối thành phố Vị Thanh  tỉnh Hậu Giang với thành phố Cần Thơ, có điểm đầu tại nút giao giữa Quốc lộ 1A  với đường dẫn cần Cần Thơ, điểm cuối giao với Quốc lộ 61, có tổng chiều dài tuyến hơn 47 km, rộng 11,5 m. Quốc lộ 61C đi qua Quận Cái Răng, huyện Phong Điền (thành ph Cần Thơ), huyện Châu Thành A, huyện Vị Thủy và thành phố Vị Thanh (tỉnh Hậu Giang).

Nhà văn Thúy Dung

Tỉnh Hậu Giang được thành lập vào ngày 1 -1-2004, phía đông giáp tỉnh Sóc Trăng, phía tây giáp tỉnh Kiên Giang, phía nam giáp tỉnh Bạc Liêu, phía Bắc giáp thành phố Cần Thơ và tỉnh Vĩnh Long. Tỉnh lỵ hiện nay là thành phố Vị Thanh cách thành phố Hồ Chí Minh 240 km theo quốc lộ 61, và chỉ cách 40 km theo đường nối Vị Thanh – TP Cần Thơ. Hậu Giang là tỉnh ở đồng bằng châu thổ sông Cửu Long, địa hình thấp trũng, độ cao trung bình dưới 2m so với mực nước biển. Tỉnh Hậu Giang có hệ thống sông ngòi kênh rạch chằng chịt với tổng chiều dài khoảng 2.300km. Tôi ngồi trên xe, nhớ lại những câu chuyện Ba tôi kể về thời 9 năm kháng chiến chống Pháp, ba tôi làm giao liên của Cơ quan Nông dân tỉnh Cần Thơ . Xin phép trích lại những dòng chữ ba ghi trong bản nháp “Hồi kí của Nguyễn Thành Hiệp”:

“Ngày 26 tháng 6 năm 1975, tôi được nghỉ phép về thăm nhà. Mười giờ sáng hôm đó, chiếc xe đò Cần Thơ – Vị Thanh dừng lại trên Cầu Xáng, tôi bước xuống xe, vai đeo ba lô, đầu đội nón cối, đứng trên cầu, nhìn về hướng nhà máy Cháy. Ôi, dòng sông Kinh Xáng đẹp tuyệt. Hai bên bờ sông là những rặng cây xanh biếc, dòng sông dài thẳng tắp, một vẽ đẹp nên thơ và dịu dàng làm sao. Tôi nhìn xuồng máy chạy trên sông tạo thành những đợt sóng vỗ nhẹ vào bờ, từng giề lục bình nở hoa tim tím chao đảo ngã nghiêng theo đợt sóng. Dòng sông gợi cho tôi nhớ lại tuổi thơ: Tôi từng nhắm mắt, nín thở, nằm ngữa, thả mình để tự trôi… biết bao nhiêu là kỷ niệm thời xa xưa ấy lần lượt hiện về trong trí tôi.

Tôi đi dọc theo bờ sông, thấy một ông già đi ngược về phía tôi, cách khoảng 10 m, tôi nhận ra ông ấy là ba tôi. Dáng người ông cao, có đôi mắt sáng, cặp lông mày đen rậm ngày xưa giờ đã bạc. Tóc ông cũng bạc quá nữa mái đầu. Tôi đoán là ông không nhận ra đứa con đã hơn 20 năm xa cách. Khi khoảng cách gần hơn, tôi ôm lấy ông và gọi: BA ƠI!. Ông đẫy tôi ra, nói: “Mầy là ai mà gọi tao là ba?”. Tôi nói: “Con là Hiệp đây ba”. Ông giơ tay sờ lên mái tóc bên phải, gần vành tai có một vết thẹo. Giọng ông run run: “Đúng là thằng Hiệp con của tôi đây rồi” Ông nói nghẹn ngào trong tiếng nấc: “Má con mất rồi, anh Tư của con hy sinh rồi con ơi”. Nghe xong, nước mắt tôi cũng chảy tuôn dòng, khóc nức nở như ông. Ở  nhà được 3 ngày thì tôi đi thăm bà con nội ngoại, ai cũng ngỡ ngàng vì tôi còn sống. Đến ngày thứ 4, tôi cùng ba đi thị xã Vị Thanh thuộc tỉnh Chương Thiện, tìm đến Ban Tổ chức Tỉnh ủy. Tôi gặp được chú Ba Tân, hồi 9 năm, chú Ba là cán bộ Kinh Tài của Cơ quan Nông dân tỉnh Cần Thơ. Tôi mừng quá, bước đến nắm tay chú Ba và hỏi: “Chú còn nhớ con không” Chú hỏi lại: “Cháu là con của anh Bảy hả? Hơn hai chục năm rồi, chú làm sao nhớ được. Nếu không có anh Bảy đi với con thì làm sao chú nhớ được”.  (Ba tôi và chú Ba Tân quen nhau thời 9 năm kháng chiến chống Pháp).

Tôi đưa cho chú Ba lá đơn xin chuyển về quê hương công tác, chú Ba xem xong liền cầm viết, ghi đơn giản: “Ban Tổ chức tỉnh Chương Thiện đồng ý tiếp nhận đồng chí Nguyễn Thành Hiệp và vợ là Trần Thúy Dư về quê hương công tác”. Chú ký tên và đóng dấu rồi trao lại đơn cho tôi. Chú nói: “Sắp tới, năm 1976 Trung ương ở miền Bắc và Trung ương cục miền Nam thống nhất gộp 3 tỉnh lại với nhau gồm: Cần Thơ, Sóc Trăng, Chương Thiện thành một tỉnh là Hậu Giang (đây là chủ trương lớn). Khi nào vào lại miền Nam, con đưa đơn này cho Tổ chức tỉnh ủy mới, họ sẽ bố trí nơi làm việc cho”.

Tôi cám ơn chú rồi thưa: “Bây giờ gần trưa quá rồi, con mời chú Ba và ba con ra quán ăn cơm, hoặc ăn hủ tiếu, chú và ba con quyết định”.

Ba tôi nói thêm: “Hơn hai chục năm rồi, chú cháu mới gặp nhau, thôi thì hai anh em mình đi ra quán, đừng để cháu nó buồn”. Chú Ba vui vẻ nhận lời, thu xếp giấy tờ, cùng đi với hai ba con tôi.

Ra tới quán, tôi hỏi: “Ba ơi, ba ăn gì?”  Ba tôi đáp: “Răng cỏ rụng hết rồi, ba ăn hủ tiếu nạc không xương”. Chú Ba cũng chọn hủ tiếu. Tôi gọi 3 tô hủ tiếu đặc biệt, 3 ly cà phê đá. Tô đặc biệt quá ngon, quá nhiều, ba tôi ăn không hết. Chú Ba và tôi cố gắng… nhưng vẫn dư chút.

Tôi nói: “Chú Ba còn nhớ ngày ở chợ Chắc Băng, các chú đãi con ăn hủ tiếu đặc biệt, no căng bụng. Khi con ra Bắc, đâu có hủ tiếu mà ăn, con nhớ hoài lần chia tay năm đó”. Chú Ba nói: “Mới đó mà 21 năm, quá nhanh”. Tôi nói: “Không mong thì qua nhanh, còn mong thì quá lâu. Hơn 20 năm con mòn mỏi chờ đợi, con nhớ ba mẹ, anh chị, nhớ quê, con viết đơn tình nguyện về Nam mà không được duyệt”.

Chú Ba nói vui: “Anh Bảy có hai thằng con trai, anh con đã hy sinh, mầy mà về chắc gì còn sống. Thôi chuyện cũ cho qua đi con”.

Tôi trả tiền cho chủ quán thì xe đò vừa đến, tôi vẫy cho xe dừng lại. Tôi bắt tay chú Ba: Con chào chú, năm sau con sẽ về gặp lại chú.

Tôi và ba lên xe về Cầu Xáng….”

Đọc lại những dòng chữ ba kể cảnh gặp lại ông Nội, tôi rất xúc động. Đã 48 năm trôi qua, biết bao thăng trầm, kẻ còn người mất.  Năm 1989, ông Nội tôi qua đời. Mấy cây dừa trước cửa nhà Nội cũng được quấn khăn tang. Lúc sinh thời, ông Nội nhớ cháu, đón xe đò lên Cần Thơ, ông luôn mặc bộ bà ba đen, dáng lưng hơi còng. Còn tôi và em gái, do bị say xe nên ít về quê thăm ông. Mỗi lần về, được Nội cưng lắm.

Tuần rồi, tôi qua nhà, kêu ba ca cổ để quay phim. Ba tôi hỏi ca bài gì? Ba ca “Tình anh bán chiếu” đi ba. Ba nói: Ca hai câu thôi nhe. Dạ. Giọng của ba vẫn còn rõ và vang lắm. Người Hậu Giang, ai mà không thuộc bài “Tình anh bán chiếu” phải không mọi người./.

Tháng 3 – 2023

Thúy Dung

Bài viết liên quan

Xem thêm
Ở nơi tận cùng con nước – Bút ký Hồng Sương
Nắng tắt bên sông Long Xuyên, vỡ thành từng mảnh nhỏ trong làn hơi nước mỏng tang. Thành phố vào giờ tan tầm, người xe chen nhau, nhưng trong nhịp hối hả ấy, có điều gì thật đỗi dịu dàng, thân quen. Tôi ngồi bên bờ hồ, tay cầm ly nước, ngắm nhìn đám lục bình trôi trên mặt nước xiết. Xa xa, những chiếc ghe đánh cá lặng lẽ như những kiếp người trôi giữa dòng đời, bền bỉ đi tìm cái sống trong mênh mang nước bạc.
Xem thêm
“Từ Bến Nhà Rồng đến Ba Đình” – Phần 2
Đây không chỉ là cuộc hành trình theo dòng lịch sử, mà còn là cuộc trở về trong tâm tưởng – nơi mỗi bước chân đều in dấu biết ơn, tự hào và khát vọng được góp phần làm đẹp thêm dáng hình Tổ quốc.
Xem thêm
Không còn bao lâu nữa!
Tùy bút của Trần Đôn
Xem thêm
Tuổi thơ, mùa bão lụt và quê hương thương khó
Câu chuyện của hai nhà giáo Phạm Phú Phong (Khoa Ngữ văn, Trường ĐH Khoa học - ĐH Huế) và Huỳnh Như Phương (Khoa Văn học, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn - ĐHQG TP. HCM)
Xem thêm
Với nhà văn Đoàn Thạch Biền
Làm một cuộc khảo sát bỏ túi với các anh chị và các bạn thế hệ 6X, 7X, 8X, 9X rằng người nào ảnh hưởng trong việc viết văn làm báo của mình nhất, đều nhận được câu trả lời: Nhà văn Đoàn Thạch Biền!
Xem thêm
Đoản khúc thời gian - Tản văn Hoàng Xuân
ời tháng 10 bầm dập những đoản khúc, lúc mưa, lúc nắng, lúc lại dỗi hờn vừa mưa vừa nắng. Lòng tôi lại chông chênh nhớ về quá khứ. Quá khứ của những cơn gió lạnh đầu đông, của tiết trời giao mùa vương vấn, phảng phất xem lẫn một miền ký ức. Bao giờ tiết trời giao mùa cũng thế, làm cho con người có nhiều nỗi nhớ nhung, và cũng có nhiều cảm xúc dâng trào.
Xem thêm
Trên chuyến xe cuối ngày - Tản văn của Võ Văn Bảo Quốc
Ngày cuối tuần của một chiều cuối thu. Trong làn không khí se se lạnh của khoảng giao mùa, tôi trở về căn trọ nhỏ sau một ngày học đầy uể oải. Nhìn quanh căn phòng chỉ có mỗi mình, thoáng chốc trong lòng dâng lên chút cô đơn, lặng lẽ xen lẫn cảm giác tủi thân nơi đất khách quê người.
Xem thêm
Đồng bào vẫn đang kêu cứu!
Ghi chép của nhà văn Hội An
Xem thêm
Giấc mộng Kinh đô và khát vọng người viết
Bài đăng Tạp chí Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh số đặc biệt, 9/10/2025
Xem thêm
Nhớ mãi tác giả “Nhánh lan rừng”
Bài của Đại tá nhà thơ Trần Thế Tuyển
Xem thêm
Hương sắc mùa thu trên đèo Khau Phạ – Bút ký Phan Anh
Ngược quốc lộ 32, giữa nắng thu vàng óng ả, chúng tôi đến với xứ sở vùng cao Mù Cang Chải của núi ngàn Tây Bắc, theo tiếng bản địa của người H’Mông Mù Cang Chải có nghĩa là vùng đất gỗ khô. Nơi ấy có những đỉnh núi mờ sương cùng với vực sâu thăm thẳm. Những núi đá cao ngất quanh năm được mây sương bao phủ ấy cũng từng được nhiều người ví von tựa như nơi “đất trời gặp gỡ” và nổi tiếng với con đèo Khau Phạ, một con đèo cũng từng được liệt vào hàng trứ danh ở Việt Nam, nằm trong nhóm “tứ đại đỉnh đèo” (bốn con đèo hùng vĩ nhất, cao nhất, dài nhất, nguy hiểm nhất: đèo Mã Pí Lèng - tỉnh Tuyên Quang, đèo Ô Quy Hồ, Đèo Khau Phạ - tỉnh Lào Cai và đèo Pha Đin - nằm giữa hai tỉnh Sơn La và Điện Biên).
Xem thêm
Tuổi bốn mươi, một mùa lặng lẽ nở hoa – Tản văn Hồng Loan
Bốn mươi. Một chiều thu nào đó, trong làn nắng nhàn nhạt xuyên qua tán lá, chợt nghe ai đó gọi mình là “cô”, như một lời đánh thức dịu dàng. Mình khựng lại, không phải vì buồn, chỉ là một khoảnh khắc nhận ra: tuổi trẻ đã khẽ khàng rời đi, như cơn gió cuối hạ, nhẹ tênh nhưng đủ để làm lòng người thổn thức.
Xem thêm
Hương cốm xưa của mẹ – Tạp bút Võ Văn Trường
Mỗi lần có dịp ra Hà Nội trong tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Điều ấy cũng không mấy khó hiểu bởi tôi vốn là đứa trẻ sinh ra từ đất Bắc, mẹ là cô gái Hà thành đem lòng yêu mến và đến với ba tôi một cán bộ miền Nam tập kết. Hà Nội thật đẹp và quyến rũ, nhất là vào thu. Ngồi cà phê bên Hồ Hoàn Kiếm rồi lòng vòng những con phố cổ, tôi chợt nhận ra cứ đến tiết thu Hà Nội đâu chỉ có “hoa sưa thơm ven mặt hồ…” như lời hát trong “mối tình đầu” của nhạc sỹ Thế Duy mà Hà Nội còn là “vương quốc” mộng mơ của những gánh hàng hoa và Hà Nội của mùi hương cốm mới.
Xem thêm
Trở lại xứ sở Chùa Vàng
Ba thập kỷ sau, tôi trở lại Thái Lan không chỉ với tư cách du khách, mà còn là người kết nối văn hóa giữa hai dân tộc Việt – Thái, vốn có nhiều “mẫu số chung” về phong tục, tập quán và tôn giáo.
Xem thêm
Chuyện tình trắc trở của hai nghệ sĩ nổi tiếng quê Quảng Trị
Nhân đọc tập bút ký: “Đời như tiểu thuyết” của Trương Đức Minh Tứ
Xem thêm
Cả một trời thương - Tản văn Vừ Thị Mai Hương
Đến Hà Giang, bạn sẽ thấy. Hà Giang đẹp trong veo như nắng sớm bản Phùng, hiên ngang kiên cường như đá núi Đồng Văn và dịu dàng như ánh chiều rơi trên dòng Nho Quế. Hà Giang, như một nàng tiên bí ẩn mà cả đời bạn sẽ không bao giờ hiểu được hết, sẽ không bao giờ đi được đến tận cùng.
Xem thêm
Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh
“Hậu Sơn Tinh, Thủy Tinh” – bài phiếm đàm của Phạm Minh Mẫn, từ một truyền thuyết quen thuộc, đã mở ra nhiều liên tưởng bất ngờ.
Xem thêm
Khát vọng hòa bình – Ký của Nguyễn Minh Ngọc
Từ một nữ sinh Châu Sa giàu nghị lực đến vị Bộ trưởng Ngoại giao của Chính phủ Cách mạng lâm thời, rồi Phó Chủ tịch nước, cuộc đời bà là bản hùng ca về trí tuệ, bản lĩnh và khát vọng hòa bình của dân tộc Việt Nam.
Xem thêm
Văn hóa công trình
Nguồn: Báo Văn nghệ - Hội Nhà Văn Việt Nam số 34 (3417) ra thứ bảy ngày 23/8/2025.
Xem thêm